Sống “mòn” bên kho báu lớn nhất Bắc Trung Bộ

Rate this post

Những ngọn núi bắt đầu lộ ra những lỗ thủng (Ảnh: Ngọc Thái)

Miền núi bắt đầu loang lổ (Ảnh: Ngọc Thái)

>> Khoáng sản ra đi, khốn khó ở lại

“Kui Hop thiếc Mine” là một chỉ dẫn nổi tiếng mà bất cứ ai đã học sách giáo khoa địa lý đều biết. Nhưng về miền Tây Nghệ An hôm nay, người ta không chỉ quan tâm đến thứ kim loại đắt đỏ ấy! Mọi thứ ở đây đã vượt ra ngoài khái niệm khai thác tài nguyên thiên nhiên.

Sau hai vòng trải nghiệm trên tỉnh lộ 532 tổng cộng 50km, chúng tôi không còn từ nào để gọi tên nó ngoài “con đường đau khổ”. Santa Fe động cơ diesel 2,2 lít mới mạnh mẽ đến nỗi chòng chành lên xuống, có lúc tưởng chừng như muốn dừng lại; Những âm thanh lạch cạch vang vọng trong cabin hàng chục km, con đường này không dành cho những người yếu tim.

Càng đến gần “kho khoáng vật”, không khí càng ngột ngạt, cái nắng Bắc Trung Bộ trứ danh và bầu không khí bị trộn lẫn bởi bụi siêu mịn cộng với mồ hôi từ da người hòa thành một chất lỏng. Phần nhựa bám vào thân rất khó chịu. Tuyệt nhiên, chúng tôi không hề thấy dấu hiệu nhan nhản dọc hai bên đường.

Trên con đường nhỏ và ngoằn ngoèo, thỉnh thoảng tôi thấy một biển báo giao thông ghi trọng lượng tối đa cho phép là 10 tấn. Có vẻ như, ở đây luật giao thông không có hiệu lực, không có tài xế nào quan tâm đến điều đó! Trong một tập phim, chúng ta đã chứng kiến ​​cảnh “hung thần vận chuyển hổ” vác trên mình một xô đá nặng hàng chục tấn, trườn qua người để lại luồng gió lốc bụi trên cây và ập vào nhà dân.

Con đường đau thương dẫn vào khu mỏ (Ảnh: Ngọc Thái)

Con đường đau thương dẫn vào khu mỏ (Ảnh: Ngọc Thái)

Khó tin, tỉnh lộ 532 thuộc hạng kỵ binh, nửa thế kỷ gồng gánh vận chuyển tài nguyên, kết nối giao thương kinh tế một phần huyện Quỳ Hợp nhưng chưa hề được sửa chữa, nâng cấp. Cuộc sống và sức khỏe của mọi người ở đâu trong chương trình nghị sự?

Tất nhiên, cơ sở hạ tầng là thứ phản ánh chính xác nhất mức độ phát triển, thể hiện ở đây chứ không phải trong báo cáo suông thường nghe trong phòng lạnh. Điều này không khỏi khiến chúng tôi băn khoăn: Bao nhiêu năm đào đất lấy thiếc, đào núi bán lấy tiền mà cứ hát điệp khúc “thiếu ngân sách”?

Công việc xẻ núi, đào đất ở xã Châu Hồng – Quỳ Hợp thực sự khiến những người không quen cảm thấy choáng ngợp. Những bãi đá, núi non nên thơ, đẹp như tranh vẽ đã hàng nghìn năm, chứng kiến ​​bao biến cố lịch sử nay chấp nhận bị “ám sát” bằng thuốc nổ để “chặt đầu”, “gãy chân”. “thủng bụng” chờ ngày nói lời chia tay.

Từ những tiếng rên rỉ của mẹ thiên nhiên, từ vết thương đau đớn do đá núi gây ra – để rồi con người tham lam, kiêu ngạo tự lừa dối mình và gọi đó là “món quà của thiên nhiên ban tặng”. Không thể tưởng tượng sau khi san bằng hết núi, chặt hết cây rồi khung cảnh nơi đây sẽ như thế nào – sẽ chỉ còn là “bãi đá nồng nặc mùi thuốc nổ” lạnh lẽo?

Một điểm xử lý sau khi xẻ núi (Ảnh: Ngọc Thái)

Một điểm xử lý sau khi xẻ núi (Ảnh: Ngọc Thái)

Cuộc sống ven đường 532 xã Châu Tiến – Quỳ Hợp diễn ra lặng lẽ, ban ngày nhưng cửa đóng then cài. Hiếm khi chúng tôi tìm được người – anh Bùi Văn Bình, người chỉ cho chúng tôi địa điểm xảy ra vụ nổ cách nhà anh khoảng 200m, là một sườn núi dốc bắt đầu từ mép tỉnh lộ.

Sau mỗi tiếng nổ, đất đá sạt lở, thi thoảng nghe sột soạt, sột soạt trên mái tôn, tràn xuống lòng đường chắn ngang – ông Bình giật mình nhớ lại và không quên mời chúng tôi ở lại. đến 11h30 quay lại chứng kiến ​​cảnh mìn nổ trên đỉnh núi.

Nguy hiểm ở bãi nổ không còn là chuyện “nếu… may”, cách đây vài năm đã xảy ra một vụ tai nạn chết người do đá từ trên trời rơi xuống. Thiệt hại về người và tài sản do thiếu an toàn lao động không dừng lại ở đó, gần đây nhất là hiện tượng sụt lún nền đất, nứt tường nhà khủng khiếp chưa từng có tiền lệ!

Một ngôi nhà oan khác nằm giữa ngã ba đường – nơi hứng chịu những trận mưa bụi ngày đêm do hai làn xe siêu trường chở tài nguyên đi khuất núi. Tại căn nhà này, anh Nguyễn Văn Trung đang hành nghề sửa chữa xe máy.

Khung cảnh trắng xóa vì bụi mù mịt, chiếc xe máy dựng ở góc nhà mới cách đây 3 ngày đã bám đầy bụi vài milimet, bàn ghế, ấm đun nước, cốc uống nước đông cứng đến cháy cả mặt. của lạnh. Anh Trung có vẻ bất lực, chúng tôi không hỏi thêm câu nào và không thể ngồi lâu vì ngại!

Cuối cùng tất cả những gì còn lại là như thế này (Ảnh: Ngọc Thái)

Cuối cùng tất cả những gì còn lại là như thế này! (Ảnh: Ngọc Thái)

Một nhân chứng cuối cùng nói với chúng tôi đôi lời ngắn gọn không quên xin giấu tên: “Mìn nổ, vỏ xe bám đầy bụi, sau một trận mưa lớn, con đường như lòng suối, quanh năm suốt tháng. dám mở cửa. “

Nỗi ám ảnh sống chung với bụi mịn do khai thác khoáng sản – chúng làm rung chuyển cây cối, phá hủy nhà cửa, khiến lòng người buồn bã, chai sạn. Nhiều loại tai họa đến từ mọi phía, có những căn bệnh được báo trước nhưng không biết làm cách nào để thoát khỏi.

Tại sao cái tên “Việt Nam, rừng vàng, biển bạc” lại là chủ đề gây tranh cãi hiện nay. Có lẽ, sơ lược vùng mỏ Quỳ Hợp phần nào cho thấy sự bất cập của chính sách khai thác, bảo tồn của cải cho con cháu mai sau!

Còn tiếp…

Đánh giá của bạn:

Written by 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *