Đời lính, hát qua bom đạn
Người lính năm xưa Nguyễn Xuân Nhản là sinh viên Trường Đại học Xây dựng Hà Nội, lên đường nhập ngũ tháng 12/1971 và tham gia chiến dịch Quảng Trị năm 1972. Một năm sau, do có năng khiếu ca hát, sáng tác nên anh được tuyển dụng. các bộ phận. 308 điều động về Binh đoàn 1 (Binh đoàn Quyết Thắng) vừa sáng tác vừa biểu diễn phục vụ quân đội.
Những ngày ấy, anh may mắn được các nhạc sĩ Huy Du và Lương Ngọc Trác tập đàn, sáng tác, hòa âm khá bài bản. Sau này, một số đồng chí cùng Tuyên văn Quân đoàn 1 chuyển sang học nhạc viện và sáng tác chuyên nghiệp như nhạc sĩ Văn Thành Nho, nhạc sĩ Hoàng Ngọc Đại, v.v.
Đội Tuyên truyền khi đó vừa luyện tập vừa biểu diễn phục vụ các đơn vị bộ đội trong quân đoàn với trang thiết bị rất khiêm tốn: hai đàn accordion, hai đàn guitar gỗ, một bộ trống và vài cây sáo, nhị. Cả đoàn đều là nam, không có biên kịch nữ.
Ông và cháu |
Anh nhớ lại một kỷ niệm khó quên: “Hôm đó, đoàn chúng tôi đi biểu diễn cho một đồn quân y khoảng 30 thương binh vừa chuyển ra khỏi miền Nam. Chúng tôi “hát”, mà không sử dụng thiết bị hoặc thiết bị âm thanh. Thương binh đã lâu không được xem biểu diễn văn nghệ nên rất phấn khích, vỗ tay không ngớt… Ở màn song ca ca khúc Trước ngày hội bắn, ở đoạn cao trào, một thương binh chống nạng. lên sân khấu để tặng một đống quà. Hoa sen. Anh thương binh xin phép được ôm cô gái dân tộc xinh xắn và hôn lên má. Đột nhiên, chiếc băng đô và bộ tóc giả rơi xuống đất, để lộ phần đầu bị cắt xén của người lính trẻ hóa thân. Tất cả các diễn viên và khán giả đều sững sờ trong giây lát, sau đó vỗ tay thích thú ”.
Người cựu binh già không quên cho biết thêm: “Chính niềm đam mê ca hát cháy bỏng và tinh thần cống hiến hết mình đã mang đến những nụ cười giúp xua tan đi bao đau thương, mệt mỏi trong khói lửa chiến tranh. Với cá nhân tôi, âm nhạc còn giúp tôi lập gia đình. vợ đẹp, sau này dạy con ngoan. “
Đám cưới thời chiến ấm áp và yêu thương
Đêm giao thừa năm Giáp Dần (1974), chiến sĩ Nguyễn Xuân Nhân được đơn vị cho về thăm quê vài ngày. Đó cũng là cơ duyên để anh gặp lại bà Vũ Mai Loan, sau này là người bạn đời chung thủy gần 5 thập kỷ.
Người lính già kể lại: “Tại ngôi nhà nằm trên phố Thụy Khuê, gia đình vui mừng khôn xiết khi thấy tôi xuất hiện. Tối hôm đó, em gái tôi rủ một người bạn tên Loan đến nhà chơi. Cô gái trắng trẻo, xinh đẹp. Ngay từ phút đầu tiên, bốn mắt đã nhìn nhau đầy thiện cảm. Sau khi “mở tiệc” với nồi chè đậu đen, tôi đã lấy cây đàn ra để trổ tài. Tôi và chị say sưa hát ca khúc Nhạc rừng của nhạc sĩ Hoàng Việt rất du dương. Hát hết nhạc của chúng tôi, lại chuyển sang nhạc Nga, đủ cả. Loan rất thích thú khi lắng nghe và vỗ tay theo những ánh mắt của người hâm mộ. Tôi thấy Loan thích và mê giọng hát của mình nên hẹn tối hôm sau đi chơi, cô ấy hơi lưỡng lự một chút rồi cũng gật đầu nhận lời.
Cô dâu Mai Loan và chú rể Xuân Nhản trong ngày cưới (ảnh chụp ngày 5/4/1975) |
Nơi hẹn hò là công viên Bách Thảo rợp bóng cây và rộn rã tiếng ve. Suốt những ngày dạo quanh Hồ Tây với tiếng sóng vỗ rì rào, bằng tình yêu chân thành của tuổi trẻ, hai người đã trao nhau lời thề ước, sau này gửi đi hàng ngàn bức thư.
Cuối tháng 3-1975, khi đang tham gia bồi dưỡng tại lớp sáng tác nhạc Tuyên ngôn của Binh đoàn 1 tổ chức tại Xuân Mai, H.Chương Mỹ, anh bộ đội nhận được điện khẩn phải về quê cưới vợ gấp vì về căn bệnh của cha mình. trở nặng, sợ không qua khỏi. Được đơn vị cho nghỉ phép 3 ngày, anh khoác áo lính, nhảy tàu về nhà, ôm chầm lấy bố rồi cùng mọi người lo các thủ tục cho ngày cưới.
Hà Nội lúc đó đang trong thời chiến, nhưng vẫn nhộn nhịp. Cô dâu chú rể đã có chiếc xe Hải Âu màu trắng đến đón và đưa đoàn đại diện vào hội trường lớn ven Biển Hồ trong tiết trời ấm áp cuối xuân. Cả đội Tuyên huấn, có hơn chục chiến sĩ Hà Nội đều đến dự đám cưới rất vui vẻ. Trời trong xanh và rặng liễu cũng xanh ven hồ. Cô dâu xinh đẹp xõa tóc bên cành hoa bưởi thơm ngát đi cùng những bộ quân phục xanh, rộn ràng những ca khúc về đời lính.
Người cựu binh nhớ lại: “Vì nhập ngũ nên đám bạn thân được huy động hết mình, phụ dọn giường, dọn dẹp nhà cửa, trang trí đơn giản và phù rể.
Tôi từ chiến trường về vừa kịp cắt tóc, mặc bộ đồ đi mượn rồi lên xe rước dâu. Đám cưới thời chiến chỉ đơn giản là gặp mặt, ăn kẹo, vỗ tay chúc mừng hạnh phúc cho cô dâu chú rể. Quà cưới thì có mấy cặp lồng, bát đĩa, nồi nhôm thời bao cấp mà ấm áp tình người biết bao… ”.
Chắp cánh cho ước mơ của bạn
Đất nước hòa bình, chiến sĩ trẻ Xuân Nhản được điều động về công tác tại cơ quan phòng, chống lụt bão Hà Nội. Khi đó, bà Mai Loan công tác tại Sở Giao thông Công chính TP Hà Nội. Hai vợ chồng được cấp một căn hộ nhỏ trên tầng 4 khu tập thể Nguyễn Công Trứ (quận Hai Bà Trưng). Trong suốt thời gian bên nhau, Xuân Nhản là một người chu đáo và lãng mạn, trong khi vợ anh là người chu đáo và thực tế.
Tính cách khác nhau nhưng hai vợ chồng luôn cùng chung chiến tuyến nuôi dạy, đồng hành và dạy dỗ các con nên người. Con gái Nguyễn Hoàng Lan vẽ và múa giỏi, Nguyễn Hồng Nhung hát rất hay.
Bác Nhân kể: “Khoảng thời gian khó khăn nhất của vợ chồng tôi kéo dài cả chục năm. Năm 1981, ngày Nhung sinh ra ở Hà Nội, tôi đang tham gia xây dựng công trình thủy lợi Cam Lý Thượng ở vùng kinh tế mới Lâm Đồng. Hai năm sau tôi trở lại. Sống với vợ con chưa được bao lâu, năm 1987, tôi lại phải xa quê, sang Iraq cùng các kỹ sư nước bạn tham gia xây dựng các công trình thủy lợi. Vợ tôi ở nhà một mình nuôi và dạy các con trong thời kỳ tem phiếu ”.
Gần 50 năm mặn nồng bên nhau |
Trong bối cảnh thời bao cấp, lương của cán bộ, công nhân viên nhà nước lúc đó chỉ vài chục nghìn, để có thêm tiền nuôi con và nuôi dưỡng đam mê của các con, Mai Loan phải nhận những công việc phụ như giao hàng. hàng, làm nhãn dán. hộp giấy. Về phần Xuân Nhản, ngoài vai trò kỹ sư, anh còn phải tranh thủ viết báo, vẽ tranh để kiếm thêm thu nhập. Hai vợ chồng luôn bàn bạc, chọn lớp chọn trường để ươm mầm tài năng cho con.
Ngoài việc tham gia sinh hoạt tại Nhà văn hóa thiếu nhi quận Hoàn Kiếm và các câu lạc bộ năng khiếu, hai chị em Lan và Nhung luôn được bố mẹ tạo điều kiện đi diễn, ghi hình trong các chương trình truyền hình. cấp thành phố và cấp trung ương. Sau đó, Hồng Nhung trúng tuyển khoa Thanh nhạc, trường Cao đẳng Nghệ thuật, còn Hoàng Lan học múa ba lê tại trường Cao đẳng Múa và học vẽ tại trường Đại học Mỹ thuật. Hiện tại, với tình yêu trẻ thơ và niềm đam mê nghệ thuật, cô mở trung tâm Ngọc Trai Việt để nuôi dưỡng năng khiếu nghệ thuật cho các em nhỏ.
Giữa trời xế chiều, nhiều nỗi buồn và khoảng cách địa lý (hiện vợ Vũ Mai Loan đang ở California, Mỹ để phụ giúp con gái út chăm cháu), người lính già hàng ngày vẫn không ngớt tiếng hát của mình. Hát để đam mê, để tiếp thêm niềm tin và hương sắc cho con người và cho cuộc đời.
Ông nói với các con của mình:
“Hãy hát cùng nhau, con trai
Dù cuộc đời còn lắm gập ghềnh, khó khăn
Dù phía trước còn nhiều chông gai, chông gai
Một khi âm nhạc được bật lên, tất cả những muộn phiền sẽ được quên đi
Sẽ cần một bài hát từ trái tim
Vì tôi sinh ra đã thèm sữa mẹ.
Hai bầu vú căng mọng làm tình
Nuôi con khôn lớn theo dòng thời gian âm nhạc
Như mặt trời tỏa sáng quanh năm
Tôi hát cho một cuộc đời trẻ
Bố cũng hát muộn vì tuổi già
Sức sống tràn ngập trong từng nốt nhạc vang
Cuộc sống này cần những tiếng hát bất tận
Để vượt qua nỗi đau hàng ngày
Mang lại hạnh phúc, tiếng cười trong sáng
Cha con tôi đã cùng nhau hát những bản tình ca của mình.
Dù cha có tắt nắng chiều mưa.
Hãy vững vàng và vẫn hát cho đời! ”
Diệu Thông