Người lao động đứt ruột vì con cái

Rate this post

Vừa vào năm học mới, chị Nguyễn Thị Anh, công nhân Công ty Cổ phần Hợp tác và Phát triển Savimex (Q.12, TP.HCM), nhận được điện thoại của mẹ chồng ở quê gọi đến. nói với con trai cô ấy đã ở trong lớp. 8 nghiện chơi game, mất tập trung học hành. Tranh thủ cuối tuần, hai vợ chồng về quê thăm con. Do giá cả sinh hoạt ở TP.HCM đắt đỏ, muốn có thời gian làm thêm để kiếm thêm thu nhập nên nhiều công nhân quyết định gửi con về quê nhờ ông bà nội chăm sóc. Tuy nhiên, họ vẫn dằn vặt vì quyết định này.

Tôi nhớ bạn ở xa

Chị Ánh quê ở Hà Tĩnh còn chồng quê ở Đồng Tháp, đều là nhân viên của Công ty Cổ phần Hợp tác và Phát triển Savimex. Khi con gái 6 tuổi và con trai 3 tuổi, hai vợ chồng quyết định gửi con cho bà ngoại ở quê chăm sóc.

Để các con ở quê, vào TP.HCM làm việc, chị Ánh thường xuyên mất ngủ vì nhớ con. Hàng tháng, vợ chồng chị dành một phần lớn thu nhập gửi về quê phụ giúp bố mẹ nuôi con. Những ngày lễ, Tết, vợ chồng chị đều tranh thủ về quê thăm các con. Phương tiện liên lạc hàng ngày của hai mẹ con chính là điện thoại.

“Gọi điện thì chỉ hỏi chuyện học hành, ăn uống của cháu thôi, còn mọi việc đều do ông bà lo. Tôi biết hai vợ chồng rất khó khăn nhưng vợ chồng tôi không còn cách nào khác” – chị Anh nói. biết.

Công nhân cắt ruột bỏ con - 1
Chi phí sinh hoạt cao ở thành thị khiến nhiều gia đình lao động phải gửi con về quê cho người thân chăm sóc.

Xa cha mẹ sớm là một mất mát lớn về tình cảm, ảnh hưởng sâu sắc đến con người con đường trẻ sau này. Ngoại trừ cha mẹ, không ai, không gì có thể thay thế và bù đắp được cho con cái. Vì vậy, các bậc phụ huynh nên cân nhắc kỹ lưỡng trước khi quyết định cho con em mình về quê “.

Bà NGUYỄN THỊ TÂM,

Giám đốc Công ty Cổ phần Ứng dụng Hồn Việt

Đây cũng là tấm lòng của chị Lê Thị Chi, CN Công ty TNHH Printa (KCX Linh Trung II, Q.Thủ Đức, TP.HCM). Căn phòng trọ của hai vợ chồng ở phường Bình Chiểu, TP Thủ Đức, TP HCM nhiều tháng nay vắng lặng vì hai con nhỏ về quê ngoại. Khi dịch COVID-19 bùng phát, tháng 6/2011, vợ chồng chị quyết định gửi 2 con nhỏ (11 tuổi, 4 tuổi) cho chị gái ở Hậu Giang chăm sóc. Sau khi dịch được kiểm soát, chị quyết định cho các con học ở quê để giảm chi phí sinh hoạt và có thêm thời gian đi làm thêm. Chị làm công nhân may được 8 năm nhưng thu nhập mỗi tháng chỉ hơn 5 triệu đồng. Chồng chị là thợ cơ khí, thu nhập cũng chẳng khá hơn là bao. Ngoài tiền thuê nhà, điện nước, vợ chồng chị phải dành dụm khoảng 1-2 triệu đồng để gửi về quê cho 2 con. Mấy tháng nay chị không được tăng ca, thu nhập giảm nên không gửi tiền về quê. Chị gái ruột của Chi vốn chưa có gia đình, rất thương con nên rất thông cảm. Để động viên các con, tối nào vợ chồng chị cũng thay nhau gọi điện về nhà. Thỉnh thoảng, các anh chị nhắc dì lịch tiêm phòng cho đứa nhỏ hoặc mua cái áo, cặp mới đầu năm cho đứa lớn.

“Hoàn cảnh phải xa con, ít ai thèm muốn. Vợ chồng tôi dự định vài năm nữa sẽ đi làm, kiếm được kha khá rồi về quê làm ăn. đánh đổi để được gần con ”- chị Chi bày tỏ.

Không an toàn

Vợ chồng chị Nguyễn Thị Thủy, CN Cty Freetrend (Khu chế xuất Linh Trung I, TP. Thủ Đức, TP.HCM), cùng quê Nghệ An, vào TP.HCM làm việc được hơn 7 năm. nhiều năm. Sau khi Thủy hết thời gian nghỉ sinh, mẹ chồng ngỏ ý muốn về chăm cháu nội.

Vì chi phí gửi con ở trường mầm non tư thục trên địa bàn thành phố quá cao nên vợ chồng anh gật đầu đồng ý. Hàng tháng, vợ chồng chị gửi cho bà ngoại 3 triệu đồng để lo cho cháu. Bà nội chăm cháu rất tốt, nhưng càng lớn tuổi, con gái bà càng nghịch ngợm. Mới đây, khi đang pha sữa, con trai chị đã vớ phải một chiếc bình đựng nước sôi và bị bỏng nặng. Sau “tai nạn” bất ngờ này, chị Thủy xin nghỉ 4 ngày để đón con đi học ở trường mầm non gần công ty.

Chủ tịch Công đoàn một doanh nghiệp có hơn 1.000 CN ở huyện Bình Chánh, TP.HCM cho biết, do không có thời gian ở bên con cái và để tiết kiệm nên nhiều gia đình CN đã chọn cách gửi con về. đến quê hương của họ cho anh ta. bà. Bỏ cha mẹ quá sớm, nhiều đứa trẻ có thói hư tật xấu. Bằng chứng là mới đây, một nam công nhân quê ở Thanh Hóa đã phải xin nghỉ việc để về quê đưa con trai 14 tuổi đi cai nghiện. Ông bà nội già yếu nên không chăm sóc được cháu, khi biết chuyện thì đã quá muộn. “Khi nghe nam nhân viên này trình bày hoàn cảnh, ban giám đốc công ty rất thông cảm, tạo điều kiện cho anh ấy nghỉ không lương và trở lại làm việc bất cứ lúc nào” – Chủ tịch Công đoàn cơ sở này cho biết. biết.

Written by 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *