Tình trạng ô nhiễm trầm trọng, gánh hàng trăm nghìn khối nước thải ra hàng ngày ở Bắc Hưng Hải cũng là thực trạng chung của các dòng sông trên cả nước.
Theo đánh giá chất lượng nước các lưu vực sông trên toàn quốc của Tổng cục Môi trường, chỉ có 23% ở mức tốt và rất tốt, 50% ở mức trung bình, còn lại là kém và rất kém.
Nếu như ở Hà Nội có các dòng chảy nội đô bị ô nhiễm nghiêm trọng như sông Tô Lịch, sông Kim Ngưu, sông Sét, sông Cầu Bẩy thì tại Hải Dương, kênh T1, T2 cũng trong tình trạng tương tự. Chúng vừa là kênh dẫn nước thải sinh hoạt của người dân, vừa là nguồn cung cấp nước cho các hệ thống sông ngòi, thủy lợi khác.
Bà Phạm Thị Quế, sống gần trạm bơm Bình Lâu, phường Tân Bình, TP Hải Dương, nơi nước kênh T2 đổ ra sông Bắc Hưng Hải cho biết: “Trước đây, họ thường dùng nước để tắm, rửa rau, múc nước sông. Bây giờ nhúng tay xuống sông mà không dám làm gì. Giờ người dân ở đây khổ sở vì ô nhiễm môi trường lắm, chỉ mong các ban ngành chung tay xử lý nước, không khí cho bớt khổ.
Toàn hệ thống Bắc Hưng Hải có 83 kênh chính và kênh nhánh bị ô nhiễm, trong đó gần một nửa mức ô nhiễm từ nặng đến rất nghiêm trọng, không có vi sinh vật sinh sống. Các thông số về nhiễm khuẩn coliform, nitrit, amoni đều vượt tiêu chuẩn cho phép nhiều lần.
Trước thực trạng này, từ những ngày đầu năm 2022 đến nay, được sự chỉ đạo của Bộ Công an và Công an tỉnh Hải Dương, lực lượng cảnh sát môi trường đã triển khai nhiều đợt cao điểm xử lý hàng chục vụ vi phạm về chất thải. ra sông, kênh nhánh Bắc Hưng Hải, xử phạt hơn 2,3 tỷ đồng.
Theo Trung tá Vương Văn Trường, Đội trưởng Đội Phòng chống tội phạm về môi trường, Công an tỉnh Hải Dương, các hành vi vi phạm về khí thải rất tinh vi, đòi hỏi cơ quan chức năng phải có trinh sát mới bắt được. buộc khắc phục hậu quả:
“Nhiều doanh nghiệp hoạt động lâu năm, quy hoạch ban đầu bất cập, hạ tầng thay đổi nhiều nên khó xác định việc xả thải, xa, giáp sông. Trinh sát phải khéo léo ngụy trang thu thập mẫu để phân tích xét nghiệm.
Nhiều trường hợp cải trang thành ngư dân, thợ điện, chui, họ thuê người theo dõi nhiều ngày mới phát hiện được kẻ gian. Vì nhiều doanh nghiệp chỉ xả thải vào ngày nghỉ và ban đêm ” Trung tá Vương Văn Trường cho biết.
Nhờ sự vào cuộc quyết liệt của lực lượng công an, người dân đã nhận thấy sự chuyển biến rõ nét, không còn tình trạng ngang nhiên xả thải ô nhiễm dài hàng km ra hệ thống sông như trước đây: “Tôi là người trong xóm, tôi sống ở mép sông đã mười năm rồi, chịu đựng bao nhiêu năm rồi. Nhưng từ khi có cảnh sát đến kiểm tra thì dường như đã giảm được 90%. 10% còn lại vẫn bị ảnh hưởng. “
Ngoài việc công an theo dõi, xử lý các nguồn xả thải lớn, công ty thủy lợi đảm bảo vận hành dòng chảy để làm trong sạch thiên nhiên, ngành tài nguyên môi trường cũng đang triển khai nhiều hoạt động để bảo vệ Bắc Hưng. Biển.
Ông Vũ Mạnh Tường, Chi cục trưởng Chi cục Bảo vệ môi trường Hải Dương cho biết, hàng chục trạm, điểm quan trắc đã được lắp đặt để quan trắc tự động chất lượng xả thải ven sông. Bên cạnh đó, để bảo vệ môi trường bền vững, thành phố đang xây dựng hệ thống xử lý nước thải đô thị tập trung.
“Ở Hải Dương, nguồn nước chủ yếu là nước thải đô thị. Chúng tôi đang xây dựng hệ thống nước thải tập trung của thành phố với công suất 13 nghìn m3 / ngày đêm, ngoài ra hệ thống đang vận hành 8 nghìn m3 / ngày đêm ”. Ông Vũ Mạnh Tường cho biết thêm.
Chủ tịch Hội Kinh tế và Môi trường Việt Nam Lưu Đức Hải khẳng định, việc giải cứu các dòng sông ô nhiễm nói chung và Bắc Hưng Hải nói riêng là hoàn toàn khả thi, nếu các bên thực hiện đúng chức năng, nhiệm vụ của mình. Theo luật định.
Ông Hải nhấn mạnh, Luật Bảo vệ môi trường 2020 đã vá được những kẽ hở tồn tại từ nhiều năm trước, khi các cụm công nghiệp mọc lên không có quy hoạch, không có quy định về xử lý nước thải ra môi trường: “Khi xây dựng các dự án khu đô thị, cụm công nghiệp luôn có báo cáo đánh giá tác động môi trường, xử lý nước thải, chất thải rắn như thế nào. Tôi đã từng lái xe ở Kyoto và chứng kiến những con sông, kênh rạch trong nội thành với làn nước trong vắt.
Nếu Bắc Hưng Hải yêu cầu chất lượng nước phải đạt mức B1 chẳng hạn thì chúng tôi vẫn có thể xử lý nước hợp lý. Đó chỉ là vấn đề quản lý lỏng lẻo. Bây giờ vẫn có thể làm lại, sửa chữa với Luật Bảo vệ môi trường 2020 ”.
PGS. GS.TSKH Đào Trọng Tứ – Trưởng Ban điều hành Mạng lưới sông ngòi Việt Nam cũng đồng tình với quan điểm này, cho rằng giải pháp đã có, chỉ là các cơ quan liên quan có thực hiện hay không.“Làm thế nào để bảo vệ các dòng sông, chỉ có hệ thống đồng thuận từ trên xuống dưới mới làm được.
Các cơ quan trung ương có trách nhiệm nhìn nhận và đánh giá hiện trạng là tài sản quốc gia. Các địa phương có trách nhiệm bảo vệ tài nguyên của chính mình với lực lượng an ninh. Nhưng khả năng thực thi luật của chúng tôi vẫn có vấn đề ”.
Hồi sinh dòng điện không phải là không thể
Từ trước đến nay, với một đất nước có sông ngòi hẹp như Việt Nam thì việc thiếu nước là điều không thể. Dòng chảy dồi dào mang theo lượng phù sa màu mỡ hàng năm đủ giúp cộng đồng dân cư hai bên sông bám trụ sinh sống và phát triển kinh tế.
Nó cũng giúp rửa trôi nước thải do sinh hoạt của con người ra sông.
Nhưng vài chục năm trở lại đây, sự phát triển tự phát của các nhà máy, xí nghiệp, làng nghề, cụm công nghiệp đã tạo ra nguồn xả thải lớn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến quá trình rửa trôi tự nhiên. Bên cạnh đó, biến đổi khí hậu khiến mực nước các sông ngày càng giảm.
Có những con sông đã cạn kiệt đến mức trơ đáy vào mùa khô. Những điều này biến một số con sông chịu lưu lượng lớn thành một vũng nước thải tù đọng.
Chúng trở nên có mùi hôi thối với những dòng nước đen đặc. Các dòng sông bị “đầu độc”, dẫn đến việc tưới tiêu hoa màu, ruộng vườn bị tê liệt, khả năng cung cấp nước sạch cho người dân cũng bị vô hiệu hóa. Sau khi khai thác quá mức, xả hết chất bẩn, chất độc ra sông, nhiều địa phương đã quay lưng với dòng chảy.
Sự phát triển kinh tế và đô thị hóa nhanh chóng đã khiến nhiều nơi quên mất việc bảo tồn và phát huy thiên nhiên. Và giờ đây, không thể chịu đựng được sự ô nhiễm của các dòng chảy của chính chúng ta, nhiều cộng đồng bảo vệ các lưu vực sông đã lên tiếng về những cái chết khẩn cấp, báo động và những cái chết được báo trước. của các dòng chảy.
Loài người phải huy động nguồn lực khổng lồ để cải tạo, khắc phục và hồi sinh các dòng sông.
Tuy nhiên, vẫn chưa muộn để vực dậy những dòng sông, một khi trong suy nghĩ, nhận thức và hành động của các cấp, các ngành, các địa phương và chính cộng đồng những dòng sông, rằng: Sông ngòi, một nguồn tài nguyên quốc gia, có sức sống kiên cường!
Chưa bao giờ một dòng sông ô nhiễm lại được nhiều bộ, ngành quan tâm, chỉ đạo Chính phủ lập đề án giảm thiểu ô nhiễm như Bắc Hưng Hải. Đại thủy lợi từng là niềm tự hào của người dân đồng bằng Bắc Bộ đang được triển khai đồng loạt với nhiều giải pháp ở tất cả các địa phương mà nó chảy qua.
Ngành nông nghiệp sẽ đầu tư thủy lợi với công cụ là các trạm bơm để dòng chảy vận hành tốt hơn, đảm bảo làm sạch tự nhiên.
Sở Tài nguyên và Môi trường triển khai việc lắp đặt các trạm quan trắc để giám sát các nguồn xả thải vào hệ thống, đồng thời khuyến cáo các địa phương có ý thức và trách nhiệm xây dựng hệ thống xử lý nước thải tập trung trước khi xả thải. cho môi trường.
Ngành Công an là mũi nhọn để răn đe tội phạm xả thải, kiên quyết xử lý, triệt phá các thủ đoạn tinh vi hòng qua mặt chính quyền các doanh nghiệp, cụm công nghiệp; nâng cao nhận thức và tuân thủ các quy định về môi trường trong hoạt động sản xuất kinh doanh.
Tại các địa phương, nhiều phong trào, mô hình được triển khai nhằm từng bước cứu vãn dòng chảy này, như hội tham gia khơi thông, thu gom chất thải rắn trên sông, ven sông; vận động người dân sử dụng hầm biogas để không xả chất thải chăn nuôi, sinh hoạt ra kênh, rạch; thành lập các tổ giám sát, tố giác việc tập kết, đổ phế thải gây tắc dòng chảy …
Những tín hiệu tích cực này cho thấy, phát triển hài hòa trên cơ sở tôn trọng và bảo vệ thiên nhiên, môi trường là phương thức mới của phát triển bền vững. Khi cả hệ thống chính trị từ Trung ương đến địa phương vào cuộc, với những chủ trương kịp thời từ Luật Bảo vệ môi trường 2020, hy vọng sẽ giải cứu triệt để tình trạng ô nhiễm cho Bắc Hưng Hải và các con sông khác. cũng được thắp sáng.
Người dân sẽ nhìn vào môi trường, sinh thái của tuyến thủy lợi này trong 5, 10 năm tới để đo lường quyết tâm và năng lực của các nhà quản lý, cơ quan chức năng.
Đặc biệt là một cam kết rất quen thuộc: “Không đánh đổi môi trường để lấy lợi ích kinh tế!” cho dù nó là thật hay không.