1.
Có mặt tại Trung tâm Điều dưỡng Thương binh Kim Bảng (Hà Nam) nhân kỷ niệm 75 năm Ngày Thương binh liệt sĩ, tôi thấy một điều dưỡng đứng lặng lẽ ở góc hội trường để quan sát các thương, bệnh binh. Nguyễn Thị Thu Hà là vậy. Chị Hà làm việc tại khoa điều trị bệnh nhân rối loạn tâm thần nặng. Suốt 20 năm gắn bó với Trung tâm, chị Hà chưa bao giờ nản chí dù hàng ngày phải tiếp xúc, chăm sóc những thương bệnh binh tâm thần nặng.
Bà Hà kể chuyện thương binh cho chân vào lửa, đứt lìa một phần cơ thể không có gì lạ vì tâm trí họ cứ nghĩ rằng mình phải tự gây thương tích. Các hành động xảy ra trong quá trình loạn thần của bệnh nhân rất nhiều. Nhưng chị Hà và các đồng nghiệp vẫn hiền lành, hàng ngày chăm sóc thương binh. Hỏi Hà có sợ không? Cô cho biết mình không sợ nhưng thực sự không phải vậy vì có những lúc bác sĩ không kiểm soát được suy nghĩ và hành động của mình. Nhưng hơn hết, bà biết ơn sự hy sinh của các thương, bệnh binh trong cuộc kháng chiến giành độc lập, tự do cho Tổ quốc.
Trong tình yêu chung ấy, có một tình yêu riêng biệt. Hà quê ở Phú Thọ, mẹ công tác tại Viện Quân y 91 (Thái Nguyên). Bố của Hà bị bom B-52 đánh thủng não vào năm 1972 tại chiến trường Khe Sanh. Vì vậy, mẹ Hà đã đưa cả gia đình vào Trung tâm để chăm sóc cho bố. Bây giờ mẹ cô đã nghỉ hưu, cô tiếp bước mẹ cô, làm việc ở đây để chăm sóc thương binh và cha cô. Khi cô đang bấn loạn tinh thần, bố Hà đã trợn mắt đứng dậy đánh người. Thông thường, trước khi cô biết mình sẽ bối rối, cha cô sẽ gọi cô và cô sẽ trói anh ta lại bằng một sợi dây. Bố Hà năm nay đã 72 tuổi, người rối loạn tâm thần đã bớt, lại mắc bệnh hiểm nghèo, một phần do ảnh hưởng của chất độc da cam.
Hà cho biết, thương bố, thương bệnh binh nên cô đã cố gắng hết sức, không nề hà bất cứ công việc gì, nhất là khi khoác trên mình chiếc áo blouse trắng. Cô ấy chăm sóc tất cả các bệnh nhân như chăm sóc cha mình vậy, bởi vì “mỗi lần các bác sĩ làm tôi đau như một nhát dao cứa vào người. Thế hệ tôi phải làm tất cả những gì có thể để xứng đáng với sự hy sinh của các ông, các chú ”, chị Hà nói. Dưới lớp khẩu trang, gương mặt chị như trùng xuống vì đôi mắt ngấn lệ.
Còn tôi, bỗng thấy mình thật nhỏ bé trước suy nghĩ và sự chân thành của Hà. Khi biết tôi là nhà báo đi cùng đoàn đến thăm và tặng quà Trung tâm, chị Hà liên tục nói lời cảm ơn. Chia tay chị Hà, tôi nói: Chúng tôi cảm ơn chị và các đồng nghiệp ở Trung tâm. Các chị đang thay mặt mọi người chăm sóc thương, bệnh binh mà không quản ngại vất vả, kể cả rủi ro của nghề.
2.
Bà Nguyễn Thị Thủy – Chủ tịch Liên đoàn Lao động huyện Đan Phượng (Hà Nội) – là một trong 10 cán bộ công đoàn nhận Giải thưởng Nguyễn Văn Linh lần thứ III. Đến làm việc với chị Thủy, chúng tôi được nghe câu chuyện về những ngày tháng chị lao động trong thời điểm xã miệt mài phòng, chống dịch COVID-19.
Suốt những ngày qua, bà Thủy liên tục đến gặp đoàn viên, công nhân và doanh nghiệp trên địa bàn phong tỏa. Điều đầu tiên chị nghĩ đến là làm sao có đủ nhu yếu phẩm cho đoàn viên và người lao động. Chị tìm kiếm, kêu gọi ủng hộ rau, củ, quả, nhu yếu phẩm rồi gom góp, trực tiếp mang đến ủng hộ cho công nhân, doanh nghiệp và người dân.
Tôi còn nhớ câu chuyện của ông Bùi Anh Tuấn – Phó trưởng Phòng LĐ-TB & XH huyện – kể rằng, thấy chị Thủy liên tục đến với công nhân trong thời điểm căng thẳng nhất của đợt dịch nên có người khuyên chị. đi ít hơn để tránh nhiễm trùng. Khi đó, bà Thủy trả lời rằng mình là cán bộ Công đoàn. Lúc này, cô không đến với công nhân và doanh nghiệp. Trong câu chuyện, tôi có đặt lại câu hỏi “lúc đó, anh có sợ bị lây do liên tục đi ủng hộ không?”. Thủy đáp: Có những thứ lấn át cả nỗi sợ hãi. Đó là trách nhiệm của người cán bộ công đoàn đối với đoàn viên và người lao động. Và, cao hơn nữa là tình cảm của tôi dành cho họ. Tôi cảm thấy vui vì được đến với đoàn viên và người lao động.
3.
Khi có chính sách hỗ trợ tiền thuê nhà cho công nhân, tôi gặp chị Thu Thủy đang làm việc cho một công ty tại Khu công nghiệp Thạch Thất. Chị Thủy là một trong số những công nhân đã làm đơn trình duyệt để được hỗ trợ tiền thuê nhà. Thủy đưa chúng tôi về chỗ ở. Đó là một căn nhà cao tầng, gia đình chị Thủy thuê một phòng trên tầng 2. Cầu thang đi lên các tầng không có tay vịn và tối om, tường nham nhở. Thủy tâm sự, theo hồ sơ, Thủy là đối tượng được cấp dưỡng 3 tháng.
Việc của chúng tôi là ghi lại thực tế cuộc sống của chị Thủy và phản ánh rằng chị Thủy và nhiều công nhân khác đã hoàn thiện hồ sơ vào giữa tháng 5, chờ nhận tiền. Đến cuối tháng 6, Thủy nhắn tin hỏi tôi có thông tin gì về số tiền hỗ trợ không. Thủy tâm sự, số tiền quy định với mọi người không lớn nhưng với Thủy, nó đã giải quyết được rất nhiều vấn đề. Đầu tháng 7, Thủy lại nhắn tin hỏi xem có tin tức gì không. Cuối tháng 7, tôi chủ động hỏi Thủy thì có nhận được sự hỗ trợ không, giọng Thủy buồn rười rượi: Mình hỏi rồi nhưng được trả lời là đợi đợt 2 …
* * *
Đôi khi, gặp gỡ các nhân vật, trò chuyện để viết bài, bài báo đã đăng mà vẫn còn đó những cảm xúc khó tả. Cô Hà và cô Thủy đã để lại những bài học về tình người và trách nhiệm. Còn với Thu Thủy, sự kỳ vọng cũng là sự trăn trở, như thể mang ơn người viết một điều gì đó. Cuộc sống vốn dĩ muôn màu muôn vẻ, mỗi khi cầm bút, tôi chỉ muốn tăng màu sáng lên để lấn át dần màu tối.