Mùa hè là mùa cây cối đơm hoa kết trái. Trong thời điểm giá trái cây leo thang vì lạm phát, còn gì khó chịu hơn khi nhìn thấy đủ loại xoài chín, mít lủng lẳng ngay trước mắt mà không thể hái về ăn?
Nhưng đó là thực tế phũ phàng của nhiều tỉnh miền nam Trung Quốc. Thậm chí, trên mạng nước này còn lưu truyền một câu nói rằng: Nếu bạn không bị xoài chín đập vào đầu thì bạn chưa phải là người Quảng Tây thứ thiệt.
Đó là vì ở các thành phố của tỉnh này, cây ven đường đều là cây ăn quả. Mít, xoài, nhãn … và hầu hết sẽ ra hoa, kết trái vào mùa hè khiến người dân nơi đây chứng kiến cảnh siêu thị trái cây như treo ngay trên đầu mỗi khi ra đường.
Nghĩ về điều này, nhiều người có thể mơ về một thiên đường tươi đẹp, khi trái cây có ở khắp mọi nơi trên đường phố và chỉ cần trèo lên để hái hoặc ăn nhẹ bất cứ khi nào họ thích.
Dừng xe trên vỉa hè, nhìn lên và thấy những quả mít này, bạn sẽ có cảm giác gì?
Tuy nhiên, thực tế có thể không đẹp như tưởng tượng.
Đúng là ở Quảng Tây, Quảng Đông, Phúc Kiến, Hải Nam và các tỉnh miền nam Trung Quốc khác, cây ăn quả thường được dùng làm cây xanh đô thị. Trong đó, nổi bật nhất là Nam Ninh, một vùng đô thị, thủ phủ của khu tự trị Choang tỉnh Quảng Tây.
Ngay từ những năm 1970, Nam Ninh đã có chính sách phủ xanh bằng cách trồng cây ăn quả trên đường phố.
Khung cảnh đường phố Nam Ninh những năm 1980.
Vào thời điểm đó, Nam Ninh vẫn đang trong giai đoạn đầu của quá trình đô thị hóa và có nhiều xe đạp hơn ô tô trên đường. Vì vậy, không có chuyện cây ăn quả được trồng đại trà trên các tuyến phố. Và khi trái chín, bộ phận chăm sóc đô thị sẽ bố trí công nhân thu hoạch đồng loạt.
Nói cách khác, nửa thế kỷ trước, khi đi dọc ven đường ở Nam Ninh, người dân ở đây có thể trực tiếp hái một quả xoài chín để ăn.
Thấy được lợi ích ban đầu, về sau Nam Ninh trồng ngày càng nhiều cây ăn quả. Ngoài 4 loại cây được ưa chuộng là mít, xoài, sấu, đào, còn có vải thiều, nhãn, quất, ổi, khế, táo tàu… Cả thành phố vào hè như một siêu thị trái cây khổng lồ.
Về số lượng, đào là loài cây ăn quả chiếm ưu thế tuyệt đối, riêng khu đô thị Nam Ninh đã có khoảng 30.000 cây. Ngoài ra, còn có khoảng 6.000 cây xoài và khoảng 1.000 cây mít.
Xoài rơi ven đường ở Nam Ninh sau cơn mưa.
Tuy nhiên, với sự phát triển của đô thị hóa, giấc mơ “trái cây miễn phí” cũng dần mai một.
Thứ nhất là khi đô thị hóa phát triển, số lượng ô tô lưu thông trên đường tăng theo cấp số nhân, cùng với đó là khí thải công nghiệp, khói ô tô và khói bụi xây dựng trong thành phố. Ảnh hưởng trực tiếp nhất là hàng cây ven đường. Dưới tác động của nhiều loại khí thải khác nhau, cây cối trên đường phố dần khô héo, lá úa và quả xấu đi. Nhìn vẻ ngoài đáng thương của trái cây, nhiều người cho biết không còn muốn hái về ăn như trước.
Hơn nữa, điều quan trọng là những loại trái cây này không còn ngon như trước. Xoài ít thịt, hạt to, nhiều xơ, ăn có vị chua thanh. Mít cũng tương tự, ít múi, kém ngon, độ chua cao. Peach cũng không khá hơn là bao. Chưa kể, cùng với việc thường xuyên phun thuốc bảo vệ cây khỏi sâu bệnh, cơ quan chức năng phát hiện trái có dư lượng kim loại nặng, thuốc trừ sâu, nguy hiểm đến sức khỏe con người. .
Trái cây ngổn ngang ven đường là cảnh tượng đặc trưng ở nhiều thành phố miền nam Trung Quốc.
Tất nhiên, đối với những cây ăn quả trồng ven đường, việc đậu quả không phải là nhiệm vụ chính của chúng.
Là cây xanh đô thị, chúng không chỉ có giá trị làm cảnh mà còn có giá trị sinh thái. Cây xanh đường phố có thể duy trì sự cân bằng của carbon và oxy, tăng độ ẩm không khí, giảm “hiệu ứng đảo nhiệt” trong đô thị, cải thiện môi trường sinh thái. Nói một cách đơn giản, nếu thành phố là một bể cá lớn bẩn thỉu, thì cây cối trên đường phố chính là những kẻ nhặt rác trong đó.
Nhưng không phải loại cây nào cũng có thể trồng ở thành thị.
Để phủ xanh đô thị, cây xanh cần đáp ứng ít nhất 3 điều kiện mới được chọn, hay nói đùa là “làm công chức thì lấy chứng chỉ”. Thứ nhất, cây xanh đường phố phải có tán lớn, tạo bóng mát. Thứ hai, cây phải có khả năng thích nghi cao, khả năng sinh trưởng tốt, ít sâu bệnh. Thứ ba, chúng cần có khả năng chống cắt tỉa và ít phải chăm sóc.
Đào, xoài và các loại cây ăn quả nói chung đáp ứng các điều kiện trên. Chúng có cành và lá dày đặc, làm giảm tốc độ gió và giữ bụi trên đường phố. Mặt lá của một số cây ăn quả sần sùi, thô ráp, nhiều lông, có chất nhờn tiết ra có tác dụng hút bụi và khí độc hại, có tác dụng lọc sạch không khí. Cây ăn quả mọc dày đặc cũng hấp thụ và giúp giảm tiếng ồn từ giao thông thành phố.
Biển báo “Coi chừng xoài rơi” bên vệ đường ở Quảng Châu, Trung Quốc.
Tuy nhiên, các loại cây ăn quả như vải, nhãn không thích hợp trồng trên đường phố. Vì để trồng hai bên vỉa hè nên cây yêu cầu chiều cao thông thủy (khoảng cách từ điểm thấp nhất của cành đến mặt đất) từ 2,5 mét đến 3 mét, chưa kể trồng giữa hai làn đường.
Vì vậy, các loại cây ăn quả như vải, nhãn có tán thấp hầu hết đã được trồng ở những không gian xanh, không gian xanh dành riêng cho người dân như công viên, sân chơi …
Tuy nhiên, hầu hết các loại cây ăn quả đều có một nhược điểm lớn khi sử dụng làm cây đô thị, đó là việc chăm sóc và bảo dưỡng chúng sẽ rắc rối hơn. Vì trái sẽ rụng tự nhiên sau khi chín, với số lượng lớn sẽ gây ô nhiễm đường phố, tạo mùi hôi, thu hút ruồi muỗi.
Các loại trái cây lớn hơn như xoài, mít thậm chí có thể gây nguy hiểm cho người qua đường, đặc biệt là trong mùa mưa bão từ tháng 6-7.
Công nhân vệ sinh môi trường đang cắt tỉa cành cho một cây mít.
Chưa kể việc thu hoạch nếu làm cũng rất kỳ công.
Ví dụ như vải thiều hay nhãn, quả của chúng tương đối nhỏ và khi chín thường tự rụng nên yêu cầu công nhân vệ sinh phải nhanh chóng thu dọn. Trước khi mùa mưa bão đến, hầu như tất cả các cán bộ chi cục vệ sinh môi trường đều phải đồng loạt ra đồng, tự tay loại bỏ những quả lớn, đồng thời cắt tỉa những cành chết, gãy, mục. bị ốm. Thuốc trừ sâu cũng phải được phun thường xuyên, vì cây ăn quả đặc biệt hấp dẫn nhiều loại sâu bệnh.
Theo một công nhân vệ sinh ở Nam Ninh, dọn trái cây rụng khó hơn lá rụng. Vì khi chín, quả thường bị thâm, hỏng nên việc vệ sinh đôi khi phải làm bằng tay không chứ không dùng chổi quét một cách đơn giản.
Những cây xoài ven đường đã dần trở thành một cảnh quan đô thị đặc sắc.
Nhận thấy vấn đề nảy sinh, chính quyền thành phố Nam Ninh đã hạn chế dần việc trồng cây ăn quả và thay thế bằng các loại cây xanh đô thị truyền thống.
Theo một nghiên cứu năm 2011 về phủ xanh đô thị tại đây, cây ăn quả hiện chỉ chiếm 12,7% tổng số cây, trong đó chỉ có đào và xoài tiếp tục được trồng trên các làn đường và cây xanh giao thông. Vỉa hè.
Đọc đến đây, bạn có thể nghĩ, nếu những cây ăn quả ven đường không ăn được cũng gây ra quá nhiều khó khăn để duy trì, tại sao chúng vẫn được trồng?
Câu trả lời là ngoài tác dụng bảo vệ hệ sinh thái đô thị, các loài cây đặc trưng còn là bộ mặt, điểm nhấn của một đô thị.
Ở một số vùng, các loại cây như xoài, mít, đào và các loại cây ăn quả khác là những giống cây bản địa có từ lâu đời. Và chúng từ lâu đã trở thành một phần quan trọng của văn hóa đô thị.
Hơn nữa, hình ảnh những hàng cây trĩu quả hai bên đường, sắc vàng đỏ xen lẫn sắc xanh đã tạo nên khung cảnh đặc trưng của các đô thị miền Nam. Chúng cũng tượng trưng cho thảm thực vật tươi tốt, sản vật trù phú của một thành phố. Nếu phá bỏ những cây ăn trái ven đường, thành phố sẽ mất đi nét duyên dáng và đặc sắc vốn có.
Vì vậy, chính quyền địa phương vẫn tiếp tục trồng cây ăn quả mặc dù quả của chúng vẫn không thể ăn được. Dù sao, các thành phố phía Nam của Trung Quốc cũng có lợi thế về trồng trọt, trái cây chất lượng tốt, giá lại rẻ nên người dân nơi đây có rất nhiều lựa chọn, thay vì thèm muốn những loại trái cây trồng trong nước. Vỉa hè.
Tham khảo Sina, NetEase